长风
词语解释
长风[ cháng fēng ]
⒈ 远风。
⒉ 暴风;大风。
引证解释
⒈ 远风。
引战国 楚 宋玉 《高唐赋》:“长风至而波起兮,若丽山之孤亩。”
《文选·左思<吴都赋>》:“习御长风,狎翫 灵胥。”
刘逵 注:“长风,远风也。”
唐 杜甫 《龙门阁》诗:“长风驾高浪,浩浩自太古。”
明 高启 《梦游仙》诗:“长风八万里,夜入通明天。”
⒉ 暴风;大风。
引玄应 《一切经音义》卷一引《兼明苑》:“风暴疾而起者谓之长风。”
明 刘基 《拟连珠》之五十:“长风烈烈,难行折舵之舟。”
国语辞典
长风[ cháng fēng ]
⒈ 大风。
引《文选·曹植·杂诗六首之二》:「转蓬离本根,飘飘随长风。」
《文选·左思·吴都赋》:「习御长风,狎翫灵胥。」
猜您喜欢
- fēng huí diàn jī风回电激
- héng duǎn lùn cháng衡短论长
- cháng rù长入
- fēng diān风癫
- cháng tiān长天
- cháng bǐng长禀
- zhǔ cháng主长
- fēng zhǐ风旨
- fēng chí yún zǒu风驰云走
- chì zhà fēng yún叱咤风云
- yǔ shì cháng cí与世长辞
- cháng jù长句
- chūn fēng春风
- cháng lín长林
- suí fēng ér mǐ随风而靡
- kǒu jiǎo chūn fēng口角春风
- guī fēng闺风
- qíng cháng zhǐ duǎn情长纸短
- jì fēng lǎng yuè霁风朗月
- fēng chí diàn chěng风驰电骋