晋贤风
词语解释
晋贤风[ jìn xián fēng ]
⒈ 指晋代文士的一种狂放自傲的风习。
引证解释
⒈ 指 晋 代文士的一种狂放自傲的风习。
引清 龚自珍 《夜坐》诗:“壮岁始参 周 史席,髫年惜堕 晋 贤风。”
猜您喜欢
- piāo fēng guò yǔ飘风过雨
- bì xián lù避贤路
- fēng yǐng fū yān风影敷衍
- jiàn fēng shǐ chuán见风使船
- bào fēng zhòu yǔ暴风骤雨
- fēng yí风仪
- jiàn fēng zhuǎn péng见风转篷
- shuō fēng liáng huà说风凉话
- fēng tǐ风体
- jì yuè guāng fēng霁月光风
- biàn fēng便风
- gē fēng tái歌风台
- shāng fēng商风
- xī jìn西晋
- fēng hǎi风海
- fēng liú zuì guò风流罪过
- fēng zhèng风证
- fēng yuè cháng风月场
- guāng fēng光风
- zhuāng fēng装风