宂口
词语解释
宂口[ rǒng kǒu ]
⒈ 谓吃闲饭的人。
引证解释
⒈ 谓吃闲饭的人。
引清 蒲松龄 《聊斋志异·小二》:“居数年,财益称雄。而女督课婢僕严,食指数百无宂口。”
猜您喜欢
- kǔ kǒu苦口
- dào kǒu道口
- zǐ kǒu shuì子口税
- qián kǒu jiǎo shé钳口挢舌
- yǒu kǒu nán fēn有口难分
- kǒu qián shé juàn口钳舌卷
- dú yào kǔ kǒu毒药苦口
- kǒu ěr bìng zhòng口耳并重
- qióng kǒu穷口
- hé kǒu jiāo合口椒
- kǒu chǐ líng lì口齿伶俐
- zàn bù róng kǒu赞不容口
- tào kǒu gòng套口供
- rǒng bīng宂兵
- kǔ kǒu liáng yào苦口良药
- shuō kǒu zuǐ说口嘴
- shì fēi kǒu shé是非口舌
- zhāng jiā kǒu shì张家口市
- kǒu xiū口羞
- biàn kǒu变口