擅声
词语解释
擅声[ shàn shēng ]
⒈ 享有名声。
引证解释
⒈ 享有名声。
引南朝 梁 刘勰 《文心雕龙·才略》:“琳瑀 以符檄擅声, 徐干 以赋论标美。”
《南史·袁昂传》:“昭明太子 薨,立 晋安王 纲 为皇太子, 昂 独表言宜立 昭明 长息 欢 为皇太孙。虽不见用,擅声朝野。”
唐 韩愈 《唐故相权公墓碑》:“公既以能为文辞擅声於朝,多铭卿大夫功德,然其为家不视簿书,未尝问有亡。”
猜您喜欢
- shēng qǔ声曲
- wǔ shēng武声
- rǔ shēng rǔ qì乳声乳气
- míng shēng名声
- qì jié shēng sī气竭声澌
- shēng wēi声威
- shèng shì xīn shēng盛世新声
- shàn zhuān擅专
- dā shēng答声
- míng shēng jí shèn名声籍甚
- qiū shēng fù秋声赋
- yǒu shēng hé dài有声盒带
- yīn shēng zǐ音声子
- chén shēng宸声
- nèi shēng内声
- hè hè shēng míng赫赫声名
- pìn shēng làng qì牝声浪气
- shēng yuān声冤
- dú shàn独擅
- hè lì fēng shēng鹤唳风声