师风
词语解释
师风[ shī fēng ]
⒈ 老师的风度。
引证解释
⒈ 老师的风度。 《北齐书·元文遥传》:“行恭 少颇骄恣, 文遥 令与 范阳 卢思道 交游。
引文遥 尝谓 思道 曰:‘小儿比日微有所知,是大弟之力,然白掷剧饮,甚得师风。’”
猜您喜欢
- fēng huí diàn jī风回电激
- fēng diān风癫
- fēng zhǐ风旨
- fēng chí yún zǒu风驰云走
- chì zhà fēng yún叱咤风云
- chūn fēng春风
- dōng gōng sān shī东宫三师
- suí fēng ér mǐ随风而靡
- xiě zhēn shī写真师
- kǒu jiǎo chūn fēng口角春风
- guī fēng闺风
- chú shī厨师
- jì fēng lǎng yuè霁风朗月
- fēng chí diàn chěng风驰电骋
- jūn fēng军风
- kàn fēng看风
- bài cì zhī shī拜赐之师
- lì fēng厉风
- bì fēng dēng避风灯
- fēng xuán风旋