阳吹
词语解释
阳吹[ yáng chuī ]
⒈ 指春风。
引证解释
⒈ 指春风。
引唐 宋之问 《军中人日登高赠房明府》诗:“幽郊昨夜阴风断,顿觉朝来阳吹暖。”
猜您喜欢
- zhòng yáng jié重阳节
- jiāo yáng骄阳
- rì zhì fēng chuí日炙风吹
- jǐng yáng zhōng景阳钟
- yě chuī野吹
- liú chuī流吹
- yáng hé阳和
- yú yáng cāo渔阳操
- chuī yān吹烟
- tài yáng dēng太阳灯
- tài yáng huó dòng太阳活动
- chuī dǎ吹打
- chuī máo suǒ bān吹毛索瘢
- zhāng suī yáng chǐ张睢阳齿
- míng fèng zhāo yáng鸣凤朝阳
- dài yáng戴阳
- chóng yáng gāo重阳糕
- chuī gǔ吹蛊
- sān yáng jiāo tài三阳交泰
- ōu yáng yǔ qiàn欧阳予倩