终穷
词语解释
终穷[ zhōng qióng ]
⒈ 终极;穷尽。
⒉ 终身穷苦。
引证解释
⒈ 终极;穷尽。
引《庄子·大宗师》:“相忘以生,无所终穷。”
宋 沉作喆 《寓简》卷一:“天下之事无终穷也,而亦无尽也。”
清 顾炎武 《劳山歌》:“宣气生物理则同,旁薄万古无终穷。”
⒉ 终身穷苦。
引《楚辞·九章·涉江》:“吾不能变心以从俗兮,固将愁苦而终穷。”
《楚辞·严忌<哀时命>》:“举世以为恒俗兮,固将愁苦而终穷。”
王逸 注:“言举世不识贤愚以为常俗,我固当终身穷苦而已。”
猜您喜欢
- sān zhōng三终
- zhōng jǐ终己
- kùn qióng困穷
- pǐ zhōng zé tai否终则泰
- jǐn zhōng shèn shǐ谨终慎始
- qióng tú liáo dǎo穷途潦倒
- qióng tóu穷头
- qióng bīng穷兵
- wú jí ér zhōng无疾而终
- qióng chóu liáo dǎo穷愁潦倒
- shòu zhōng zhèng qǐn寿终正寝
- qióng sù穷素
- qióng guāng gùn穷光棍
- qióng dīng穷丁
- qióng jí穷疾
- zuì zhōng chǎn pǐn最终产品
- lǐ qū shì qióng理屈事穷
- zhōng báo终薄
- shòu gǔ qióng hái瘦骨穷骸
- qióng sāi穷塞